Chương 92

Vị Hôn Phu Lão Đại Lại Giúp Tôi Làm Bài Tập

Hoạ Ngữ

11.327 chữ

12-07-2023

Edit: Cẩm Anh.

Cố Ngôn Phong đăng tin mà không lên hot search thì thật phải xin lỗi địa vị của anh trong giới giải trí.

Mười phút sau, tiêu đề #Cố Ngôn Phong chia sẻ# đã đã ở trên bảng hot search, hơn nữa còn có tốc độ đi lên, nhanh chóng đứng no.1, phía sau còn có chữ Hot màu đỏ.

Khương Mịch lại vào Weibo một lần nữa, phát hiện Weibo đã hỏng nghiêm trọng rồi, thiếu chút nữa thì đã sập, có thể thấy nhân khí của Cố Ngôn Phong lớn đến mức độ nào.

[Thầy Cố thế mà cũng ăn dưa???]

(Ăn dưa ở đây là hóng hớt chứ không phải ngồi cắn hạt dưa đâu ạ. (◍•ᴗ•◍))

[Thầy Cố, anh đang làm gì vậy? Ăn dưa quên thân phận của mình luôn sao?]

[Cái này rõ ràng không phải là trượt tay rồi, đây là đang vả mặt bôm bốp đấy.]

[Ha ha ha, thầy Cố đang tự vả mặt mình!]

[Lần đầu tiên thầy Cố phẫn nộ vì hồng nhan.]

[Đừng kéo thầy Cố xuống nước, anh ấy đang bảo vệ chú và em gái thôi.]

[Tại sao mọi người lại chú ý đến việc thầy Cố ăn dưa vậy? Chẳng lẽ trọng điểm không phải là Bách Mặc sao? Rõ ràng không được mời nhưng lại mặt dày đi đến tiệc sinh nhật của người ta, sau đó tự mình té ngã còn gây phiền phức cho người khác, da mặt dày tới cỡ nào vậy?]

[Dưa này quá lớn, đứng xem Bách Mặc bị vả mặt.]

[Xóa hot search còn làm được, có khi còn thường xuyên mua hot search đấy!]

[Chúc mừng fans tự lấy đá đập chân mình, giờ thì biết tại sao ngay từ đầu người ta không đáp lại chưa? Hạ tổng rộng lượng, cho anh nhà mấy người chút danh dự đấy, thế mà các người còn không biết ơn lại làm ầm lên. Sợ người khác không biết chuyện anh nhà mấy người làm hả? Bây giờ bị vả mặt đau chưa?]

[Còn nói là Khương Mịch theo đuổi Bách Mặc, tôi thấy Bách Mặc theo đuổi Khương Mịch thì có.]

[Tôi từng làm việc trong đoàn phim <Tiểu tiên nữ>, có tin hot nè, khi Bách Mặc còn chưa hủy hợp đồng thì thường xuyên thả thính Ngu Bạch với Khương Mịch, nhưng Khương Mịch chẳng bao giờ đáp lại anh ta. Theo như tôi biết thì chưa bao giờ Khương Mịch đối diễn với Bách Mặc cả, nhưng sau khi Trần Thâm Thần lên làm nam chính, cô ấy thường xuyên đối diễn với Trần Thâm Thần.]

[Ha ha ha, mọi người mau đến xem tin hot của nhân viên đoàn phim này đi, tôi cười chết mất.]

[Không biết có nên tin hay không, nhưng không mời là không mời, tại sao Bách Mặc lại trà trộn vào buổi tiệc được?]

[Thầy Cố còn chia sẻ rồi, là giả được sao?]

[Fans não tàn còn cố cãi đâu? Muốn chứng minh thì dễ thôi, trực tiếp đưa thiếp mời ra! Có không? Không có thì tức là không được mời!]

[Fandom nhà bên lớn mạnh thật đấy, Cố Ngon Phong cũng chả phải hạng tốt lành gì. Ha ha.]

[Tôi khuyên fans não tàn nào đó đừng già mồm nữa, nếu bây giờ còn tung mấy scandal hot về anh nhà mấy người thì anh ta chẳng vực dậy nổi đâu.]

[Cố Ngôn Phong là cao dán à, thấy chỗ nào hot là chạy tới cọ nhiệt độ.]

[Tôi cười chết mất. Thầy Cố mà cọ nhiệt độ? Chuyện cười của năm à?!]

[Ai nói thầy Cố cọ nhiệt cơ? Anh ấy không phải trượt tay mà đang nghiêm túc vả mặt đó có được không hả? Là vả mặt, fans nhà nào đó hiểu chưa?]

[Thầy Cố tốt quá đi, em yêu anh chết mất......]

[Thầy Cố làm vậy không sợ sẽ đắc tội Bách Mặc sao?]

[Lầu trên có hiểu lầm gì hả? Thầy Cố mà sợ Bách Mặc? Muốn tôi cười chết à?]

[Ai còn nhớ chiếc khăn quàng cổ của thầy Cố không? M ở đây liệu có phải là Mi*?]

(*Phiên âm tên Khương Mịch là Jiang Mi.)

[Em gái tặng khăn quàng cổ cho anh trai cũng là điều bình thường mà, thật ra cũng không khó hiểu.]

[Đột nhiên muốn làm fans CP của cặp anh em này quá, thầy Cố quá dịu dàng.]

[Tôi bỗng nhiên phát hiện, mỗi lần thầy Cố ăn dưa, anh ấy toàn chia sẻ mấy bình luận không biết từ xó xỉnh nào chui ra.]

[Hôm nay tôi nghe nói nhà cũ của Hạ Uẩn Dung ở đối diện nhà Cố gia của tập đoàn Tây Xuyên đấy, mà chủ tịch tập đoàn Tây Xuyên tên là Cố Ngôn Sanh, chỉ khác tên Cố Ngôn Phong mỗi một chữ, mọi người đã hiểu bối cảnh của Cố Ngôn Phong chưa?]

......

Khương Mịch nhìn thấy có người bắt đầu đi tìm hiểu bối cảnh của Cố Ngôn Phong thì không nhịn được luống cuống, ôm lấy cánh tay Cố Ngôn Phong: "Thầy Cố, mấy fans bây giờ lợi hại lắm, thân phận của anh chắc chắn sẽ bị lộ! Làm sao bây giờ?!"

Cố Ngôn Phong buồn cười nhìn cô: "Lộ thì lộ thôi, sợ cái gì?"

Khương Mịch sửng sốt, sau đó kịp thời phản ứng lại.

Phải rồi, bây giờ Tiêu Hàm Sương và hệ thống không còn nữa, không ai có mưu đồ với tập đoàn Tây Xuyên, sợ cái gì?

Cô nhịn không được cười rộ lên: "Có lẽ em còn chưa tỉnh hẳn."

Khi cô cười, mắt cong lên thành hình trăng khuyết, hai lúm đồng tiền bên má như ẩn như hiện, người khác nhìn cô cười sẽ cảm thấy mất hết mọi phiền não.

Cố Ngôn Phong chạm nhẹ lên chóp mũi cô, nói: "Ngốc thật sự đáng yêu."

Khương Mịch ngượng ngùng, chôn mặt ở cánh tay anh cọ cọ.

Vốn dĩ Phí Nhất Nhược đang định bưng đĩa trái cây đến đây, đứng ngoài cửa thấy một màn này thì lặng lẽ lui ra ngoài.

Đứa con trai hôm qua còn bám dính lấy mình mà hôm nay đã thân mật với một cô gái khác, trong lòng bà vẫn không thể thích ứng. Nhưng khi nhìn thấy hình ảnh hai đứa nó ở bên nhau, bà lại không đành lòng quấy rầy.

Cố Ngôn Phong và Khương Mịch ở Cố gia chơi cả ngày, buổi tối vẫn phải rời đi.

Khương Mịch còn phải đi học, Cố Ngôn Phong cũng có việc để làm.

Phí Nhất Nhược muốn tiễn bọn họ ra ngoài nhưng lại bị Cố Ngôn Phong ngăn cản: "Mẹ, tin tức hôm nay trên mạng có hết, bên ngoài chắc chắn có phóng viên nằm vùng, mẹ đừng ra ngoài. Đợi bọn con về rồi sẽ trò chuyện video với mẹ."

Phí Nhất Nhược vẫn chưa thích ứng với nhiệt độ internet bây giờ, hôm nay bà xem bình luận trên Weibo còn sửng sốt một hồi, không muốn gây phiền phức cho bọn họ nên cũng nghe theo.

Cố Ngôn Phong và Khương Mịch cùng nhau ra ngoài, nhân lúc đó anh còn dặn cô: "Nếu lát nữa có người chụp lén, em đừng...."

Còn chưa nói xong, một ánh sáng mạnh bỗng nhiên chiếu tới đây, vừa hay chiếu vào mặt Khương Mịch, làm mắt cô bị chói.

Cố Ngôn Phong phản ứng nhanh lẹ, che mắt cô lại, đồng thời quay đầu nhìn, phát hiện có chỗ loáng thoáng vang lên tiếng tách tách.

"Đi theo anh." Cố Ngôn Phong sa sầm mặt, che chở cho Khương Mịch lên xe, sau đó lập tức gọi điện thoại cho Cố Ngôn Sanh: "Anh, làm phiền anh một chuyện."

Hai phút sau, Cố Ngôn Sanh dùng tài khoản Weibo "Chủ tịch Tập đoàn Tây Xuyên" đã được chứng thực đăng lên Weibo.

[Em trai, khi nào rảnh về nhà nói chuyện nhé. @Diễn viên Cố Ngôn Phong.]

Khương Mịch lướt điện thoại, đôi mắt sáng lấp lánh: "Đám phóng viên đó phí bao nhiêu công sức để tới đây chụp lén, kết quả anh cả đã thừa nhận trước, coi như bọn họ mất công toi rồi. Thầy Cố, anh thông minh thật đấy."

Lúc này Cố Ngôn Phong vừa nhắn tin cho Trác Tuấn xong, cười cười không nói chuyện.

Nếu đã chọn làm nhân vật của công chúng, đương nhiên anh biết bị chụp lén là điều không thể tránh khỏi, chỉ cần không quá phận thì anh sẽ để mặc bọn họ. Nhưng mà tối nay.... Đầu ngón tay anh cọ qua khóe mắt Khương Mịch, đôi mắt xinh đẹp như vậy, cần phải bảo vệ.

Khương Mịch có thể đoán được tâm tư của anh, vì thế chủ động dựa vào ngực anh.

Hôm nay phải quay về trường, bọn họ sẽ không được gặp nhau ít nhất một tuần.

Thật ra bọn họ mới xác định quan hệ ngày hôm qua, nhưng chuyện xảy ra quá nhiều khiến tình cảm hai người càng trở nên gắn kết, vì sắp phải chia lìa nên Khương Mịch cũng vứt bỏ hết ngại ngùng xấu hổ.

"Thầy Cố, em đọc bình luận cho anh nghe nhé." Khương Mịch nằm trong ngực Cố Ngôn Phong lướt điện thoại, muốn di dời sự chú ý của anh.

Sức ảnh hưởng của Cố Ngôn Sanh thực sự quá lớn, hơn nữa còn có địa vị của Cố Ngôn Phong thêm vào, bình luận nhanh chóng tăng lên.

"Ừm." Cố Ngôn Phong ôm cô, thấp giọng lên tiếng.

Mặc dù chuyện tối nay anh đã nhờ Trác Tuấn tra ra là ai làm. Nhưng tra một lần sẽ có lần tiếp theo, anh không thể quang minh chính đại bảo vệ Khương Mịch nên chỉ có thể nhờ anh trai, điều đó làm anh rất khó chịu.

Khương Mịch lướt qua những bình luận vớ vẩn, chọn ra những bình luận bình thường nhất.

[Vãi chưởng! Thầy Cố chính là người trong truyền thuyết, nổi tiếng rồi thù phải về thừa kế gia nghiệp hả?]

[Thầy Cố cũng khiêm tốn quá rồi đó! Rõ ràng là có bối cảnh lớn, nhưng lại ở trong giới giải trí đi ngang*, còn chưa bao giờ nhắc đến gia đình mình.]

(*Hiểu đại khái ở đây là không đi đường tắt đó mấy bạn, vì nhiều người có bối cảnh thường hay lợi dụng mối quan hệ của gia đình để đi đường tắt cho nhanh nổi tiếng mà.)

Khương Mịch không nhịn được đáp lại bình luận này: "Thầy Cố vừa có nhan sắc vừa có diễn xuất, không dựa vào bối cảnh gia đình, anh ấy vẫn luôn đi ngang mà!"

"Anh là con cua sao?" Rốt cuộc Cố Ngôn Phong cũng bị cô chọc cười.

Rõ ràng là nói đùa, nhưng không biết tại sao cô nói ra lại cảm thấy kỳ quái.

Khương Mịch suy nghĩ một lát, sau đó cười ha hả: "Xin lỗi, như anh vừa nói đấy. Bây giờ hình tượng của anh bị hủy hoại rồi, làm sao bây giờ?"

Cố Ngôn Phong vươn hai ngón tay giả bộ cào cô: "Cua sẽ cắn người đấy, biết không?"

Khương Mịch không chịu nổi chiêu này, ngón tay Cố Ngôn Phong vừa chạm vào cô, cô đã không nhịn được nở nụ cười, hơn nữa còn cười không ngừng lại được. Cô thở hổn hển vặn vẹo thân thể, giống như con động vật không có xương sống.

Tư thế hiện tại của hai người vốn dĩ đã sát lại gần nhau, Khương Mịch uốn éo chẳng khác nào đốt lửa trên người Cố Ngôn Phong.

Ban đầu cô còn không ý thức được, đợi đến khi phát giác ra điều khác thường thì sợ đến mức không dám động đậy. Cô ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với đôi mắt đang cháy hừng hực của ai đó.

Cô bỗng nhiên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, khẽ cắn môi muốn chui ra ngoài.

Cố Ngôn Phong chờ cô trượt xuống rồi mới bất chợt xoay người, trực tiếp dồn cô vào ghế dựa.

Mặc dù chiếc xe này rất lớn, nhưng dù sao cũng đang ở trong xe, thân hình cao lớn của Cố Ngôn Phong gần như chiếm hết toàn bộ không gian.

Khương Mịch xinh đẹp đáng thương muốn trốn cũng không có chỗ trốn, chỉ có thể vươn tay ra chặn ngực anh: "Đừng mà, đang ở trong xe đấy."

"Anh biết chứ." Hơi thở Cố Ngôn Phong nóng rực: "Trong xe chẳng phải càng tiện hơn sao? Không ai nhìn thấy."

Khương Mịch nhắc nhở anh: "Còn anh La..."

"Cậu ta không nghe được cũng không nhìn được, không tin em nhìn thử xem." Cố Ngôn Phong dịch sang bên cạnh cho cô nhìn.

Khương Mịch lúc này mới chú ý tới, không biết La Giang đã đem màn chắn kéo lên từ bao giờ, ngăn tầm nhìn của hai hàng ghế lại.

Khương Mịch: "....."

Gương mặt cô đỏ bừng, cúi mặt xuống, hàng lông mi khẽ run rẩy.

Trong lòng Cố Ngôn Phong ngứa ngáy đến khó chịu, cúi xuống lấp đầy đôi môi đỏ diễm lệ trước mặt.

Một lúc lâu sau khi xe dừng lại, Cố Ngôn Phong mới buông Khương Mịch ra.

Khương Mịch bị hôn đến gương mặt đỏ bừng, môi hơi sưng, khóe mắt phiếm hồng, hốc mắt phủ kín một tầng hơi nước, giống như đóa hoa hồng đỏ mang theo giọt sương, quyến rũ mê người.

Cố Ngôn Phong phải mạnh mẽ lắm mới đem ánh mắt từ trên mặt cô rời đi, sau đó tìm được một cái khẩu trang, giúp cô đeo lên.

"Bây giờ anh không tiện đưa em vào trường." Cố Ngôn Phong trần thuật nói.

Khương Mịch bị anh hôn đến mức đại não trống rỗng, lúc này mới chú ý xe đã chạy đến trường học. Chẳng qua bãi đỗ xe cách ký túc xá hơi xa, cô rất ngại, ánh mắt liếc qua cơ thể Cố Ngôn Phong rồi lại vội vàng dời đi: "Không cầu đâu, em... em đi đây. Tạm biệt."

Cố Ngôn Phong gật đầu, giúp cô vuốt lại mái tóc: "Đi đi, trên đường cẩn thận."

Khương Mịch vâng vâng dạ dạ, mở cửa xe đi xuống.

"Mịch Mịch." Cố Ngôn Phong bỗng nhiên gọi cô.

Khương Mịch quay đầu lại nhìn anh: "Sao vậy ạ?"

Cố Ngôn Phong nói: "Chúng ta công khai đi, được không?"

Đủ 200 vote mới có chương tiếp theo nhé -((

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!